Lần đầu mình chạm ngõ kiến thức biên kịch điện ảnh là vào năm 3 Đại học. Năm đó mình tham gia cuộc thi viết kịch bản của CJ. Idea của mình may mắn lọt top, được tài trợ vào TP.HCM tập huấn một khóa chuyên sâu. Top 24 tụi mình được chia thành 6 nhóm, mỗi nhóm do 1 đạo diễn làm huấn luyện viên (như The Voice vậy á).
Ở vòng phát triển kịch bản, lúc trình bày idea với mentor, Opening Image của mình là cảnh hai chiếc ô tô rơi xuống từ trên cao, cháy rụi. Đọc tới đây anh Thịnh liền đặt dấu chấm hỏi:
– Mới đầu phim em chơi lớn dữ, viết cái này em có nghĩ đến khi on set không?
Câu hỏi làm mình chưng hửng.
Lúc đó mình nghĩ, hiện thực hóa kịch bản là việc của những khâu sau mà, sao mình phải lo? Mình chỉ cần viết một kịch bản hấp dẫn; tình tiết hợp lý, có mục đích; nhân vật thúc đẩy câu chuyện… thôi chứ nhể?
Mình rất muốn giữ lại cảnh này, đầu liền nhảy số 7749 lý do phản biện. Chưa kịp nói gì, ảnh đã phủ đầu mình một tràng, mình nhớ mãi, đại ý là:
– Nếu kịch bản của em ở Hollywood, người ta sẽ chuẩn bị cho em cả chục chiếc xe, làm đến chừng nào ưng thì thôi. Còn ở đây, em muốn làm cũng được, nhưng em có đúng 1 chiếc. Em có chắc làm phát ăn ngay không? Mà nếu làm được, hiệu ứng mang lại có đủ lớn để sản xuất chịu chi tiền cho làm không? Anh biết tụi em luôn ao ước có những cảnh quay hoành tráng, nhưng tụi em quên mất mình không có nhiều tiền…
Mình im lặng. Ngộ ra, làm phim cũng như xây nhà, cũng phải liệu cơm gắp mắm. Cầm tiền của người khác để làm phim không dễ, phải tính toán đặt để cho đúng, từ khâu viết kịch bản.

Mình học được việc, luôn phải nghĩ đến tính khả thi mỗi khi đặt bút viết cảnh nào đó. Có những thứ ekip cũng muốn làm lắm, nhưng phải cắn răng bỏ vì tốn tiền quá.
Cũng vì vậy, mình luôn có một ánh nhìn ít khắc khe hơn với phim Việt. Mình biết, dù lấy lý do gì để chống chế cho chất lượng phim chưa tốt đều không đúng. Đâu phải phim nào đầu tư khủng cũng hay và ngược lại. Nhưng không thể phủ nhận một điều, chiếc phim có đầy đủ ngân sách, dòng tiền ổn định đã là một điểm cộng lớn rồi.
Lại nhớ có lần lướt facebook, mình thấy bài đăng với title “Người giàu có thực sự sướng?”. Người viết liệt kê ti tỉ áp lực như: phải học 2-3 ngôn ngữ từ nhỏ, học thêm năng khiếu, gia đình kỳ vọng cao…
Mình đọc hết nhưng chưa cảm được, chắc tại mình chưa giàu. Mình không rõ sinh ra trong gia đình kinh tế tốt có những áp lực gì, nhưng mình thấy có rất nhiều thứ thuận lợi. Ít nhất, giống như chuyện làm phim, mình sẽ có quyền thử, sai lầm và làm lại.
Với mình đó là một đặc ân rồi.

Mình là Changxu – Biên kịch trẻ theo đuổi dòng phim thương mại, tập trung khai thác các thể loại chính kịch, gia đình và trinh thám, lên tiếng cho những vấn đề nhức nhối trong xã hội hiện đại. Với mỗi kịch bản, mình tìm kiếm sự chân thực, cảm xúc và chiều sâu – để khán giả không chỉ xem, mà còn trăn trở, đồng cảm với những điều đang diễn ra quanh mình.
