Chia tay công việc yêu thích là cảm giác như nào?

Hôm nay, chiếc job mình gắn bó hai năm đăng bài chào tạm biệt thính giả, tự dưng sụt sùi theo.

Mình hổng phải một trong những người xây dựng radio đời đầu, “em bé” ra đời vào lúc mình mới ra trường, nhưng hồi đó chưa có duyên gặp ẻm. Nói vậy thôi chứ cái thời còn non nớt đó, apply vào chắc gì đã đậu!

Vào năm chiếc radio 3 tuổi, mình cũng có kinh nghiệm làm truyền thông đa kênh được 2 năm 8 tháng. Không muốn “bơi” mãi trong đại dương mênh mông kia, mình định hướng lại công việc, chọn đi sâu hơn vào mảng sáng tạo nội dung.

Duyên số đưa đẩy, mình “va” phải bài share của ông anh từng làm ở đó vào tuần cuối đi làm chỗ cũ. Trải qua vòng CV, phỏng vấn trực tiếp, làm trainee 1 tuần (“chọi” với đâu đó 5 bạn trainee khác) mình cũng được nhận vào làm.

. Nhớ cái hồi phỏng vấn, ngồi deal lương với anh sếp mà “dè dặt” khủng khiếp, vì mọi người trong team ai nấy đều trên 5 năm đến gần 10 năm kinh nghiệm, còn mình chân ướt chân ráo mà, sợ deal lương cao quá thành “tự kiêu”, mà hổng cao thì sợ “lỗ”. =)))) Anh sếp mới bảo, “Em làm việc nhận lương chớ có xin xỏ ai đâu mà phải ngại, cứ nghiêm túc nhìn lại năng lực bản thân rồi thẳng thắn cho anh con số mong muốn ha”. Sau lần đó, mình không còn “dè dặt” với chuyện “bán chất xám” thêm lần nào nữa, cả fulltime lẫn freelance. Thuận mua vừa bán mà, đúng hông!

. Nhớ cái hồi đi thu kịch bản sitcom mình viết, thấy mấy anh chị biên tập làm diễn viên, tự nhiên thấy thích quá liền xin casting để được gia nhập. Ừ thì anh sếp cũng chiều, cho mình vào test giọng thử. Chà, cái giây phút nghe lại định mệnh đó mới biết, giọng mình hổng hay như mình ảo tưởng (siêu dở!), thoại như đọc, phát âm sai chính tả, bonus thêm quả giọng vùng miền… tùm lum lỗi. Mà ham quá, về nhà cũng bày đặt luyện giọng, “lì” quá nên anh sếp “chiếu cố” cho casting lại thêm nhiều-lần-nữa, rồi được thu từ mấy vai be bé, đến mấy vai to to, đủ tính cách. Nghe giọng mình trên sóng thấy thích lắm, dù còn đầy lỗi. Nên là, mình đã đi học lồng tiếng để cải thiện giọng nói, còn 1 tuần nữa kết thúc khoá học 3 tháng rồi nè. Chính “em bé” đã giúp mình có thêm một sở thích mới, biết đâu may mắn có thể “kiếm thêm” từ nó thì sao ha. =))))

. Nhớ cái hồi đi họp brainstorm idea quảng cáo cho client, mấy ý tưởng mình nghĩ “nát óc” và tưởng rằng nó hay ho lắm, xuất sắc dữ lắm, độc nhất vô nhị đồ lắm… bị bát bỏ không thương tiếc trong cuộc họp kèm mấy câu siêu phũ từ sếp “Mấy idea này bình thường quá em ơi”, “Sao em toàn nghĩ ra cái đã từng làm rồi không zậy, sáng tạo lên!” (hồi đó nghe câu này cũng thấy “cay” lắm nạ, mới vào có biết cái nào làm rồi đâu, hmmm). Cũng vì tâm lý sợ bị chê nên trước mỗi cuộc họp, mình đều “nhịn” ngủ trưa để “đẻ” ideas. Rồi cũng đến ngày mấy ý tưởng của mình được team chọn. Trời ơi, cảm giác bị chê trước đám đông nó ê chề bao nhiêu thì cảm giác được khen nó “đã” gấp mấy lần vậy á! Dù mới là vòng gửi xe thôi. Để được client chọn còn “chua” dữ lắm! Rồi cái ngày idea của mình được client chọn cũng tới kèm câu “khách thích ý tưởng của em quá trời, mở demo lên nghe mà cứ khen quài á”, tự nhiên mát lòng. Âu cũng xứng đáng cho những buổi trưa “nhịn” ngủ. =)))))

. Nhớ cái hồi mới viết nhạc, dù mình thích hát + biết đàn guitar sương sương nhưng được cái “điếc” melody nên hổng viết được. Lần đầu viết nhạc hiệu be bé cho chuyên mục, mình nghe đi nghe lại đoạn melody trên dưới ngàn lần cũng chả “rặn” nổi một câu. Tối về ngủ, còn nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng bên tai nữa cơ. Ám ảnh! Nhưng rồi, sau một thời gian bị anh sếp “dèm pha”, chê lên-hành xuống thì mình cũng viết được, nhạc nào cũng nhảy. Từ dân ca, pop, rock, jazz, đến rap… chả ngán gì! (mạnh miệng cho dzui thôi chớ dù viết cũng nhiều, được duyệt cũng kha khá nhưng đến giờ vẫn “rén” mỗi lần viết nhạc cho khách nha). À, segment được khách rót mật vào tai phía trên cũng là viết nhạc đó, đoạn rap dài chưa tới 3 phút nhưng mất toi cả buổi sáng của mình. Hmmmm.

. Nhớ cái hồi mình được tin tưởng giao cho chức chủ nhiệm show, tự tay “chăm sóc” đứa con của em bé, làm việc trực tiếp với mấy anh chị MC, kỹ thuật; sửa bài cho mấy bạn biên tập hay những lần làm việc trực tiếp với các anh chị nghệ sĩ… đều giúp mình dạn dĩ hơn.

. Nhớ cái hồi mình đi thu voice cho một bé 5 tuổi, mới biết làm việc với con nít siêu cực, vì mấy bé đâu có áp lực cơm-áo-gạo-tiền nên mình cũng nào dám lớn tiếng. Dỗ dành rồi chỉ bé thu từng câu một, có lần thu đoạn voice dài vỏn vẹn 1 phút mà mất gần 2 tiếng đồng hồ. Nghĩ lại, mình cũng kiên nhẫn phết.

Chà, kể nãy giờ nhìn lại thấy dài quá chừng ời, mặc dù mình đã tóm lược các “thương đau” lại rồi đó! Mình đã xin off trong vui vẻ vào năm ngoái sau 1 năm gắn bó và chuyển qua làm freelance (chỉ viết kịch bản show thôi) để có thời gian tập trung cho những định hướng cá nhân mới. Nhớ đâu đó 1-2 tuần sau, anh sếp có nhắn hỏi “Chang đi làm chỗ mới chưa, nào muốn comeback fulltime thì nói anh”, thiệt thấy biết ơn cực kỳ.

Đầu tháng 4, nhỏ bạn trong team nhắn báo “Chang ơi, The One mình ngày 15/4 off sóng rồi á, 2 kịch bản bà đang viết là số cuối cùng luôn nà”, mình bình thản lạ kỳ. Tại thiệt ra, tụi mình đã lường trước chuyện này rồi.

Gần 1 tháng nguôi ngoai, hôm nay page đăng bài, lướt xuống đọc từng chiếc comment của thính giả tim mình bỗng rưng rưng. À, thì ra những gì tụi mình viết đều có giá trị hết á, thì ra vẫn có nhiều người ngoài kia thích những thứ tụi mình làm, thì ra khi The One Radio off tụi mình không phải là những người duy nhất buồn…

Hmmm… Mình còn buồn như này, thì những người chăm sóc “em bé” từ những ngày đầu tiên sẽ buồn đến như nào?

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận